Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2021

Vấp ngã làm nên sự kiên cường

 Mỗi đứa trẻ trước khi đứng lên được, chúng đều đã từng trải qua rất nhiều vấp ngã, lúc may mắn có ba mẹ ở bên thì họ có thể là người đỡ chúng, nhưng nếu không có ai, chúng sẽ cố gắng tìm cách tự mình đứng dậy. Ngay cả một đứa bé vì có thể bước đi trên đôi chân của mình, chúng đã không ngừng cố gắng cho tới khi đi được, dù ngã nhưng vẫn không bỏ cuộc. Vậy tại sao người lớn thường sợ hãi trước những khó khăn, để những vấp ngã cản trở bước chân mình tiến bước. Có lẽ bạn sẽ nói việc đứa trẻ tập đi dễ dàng hơn việc trải qua những khó khăn của người lớn. Sự khác biệt không phải nằm ở chỗ vấp ngã đó trải qua khó khăn hay dễ dàng mà là sự cố gắng, kiên trì để tiếp tục. Có thể ngã một vài lần khiến bạn trở nên sợ hãi và dần dần hoài nghi bản thân, nhưng nếu cứ kiên trì, lâu dần khi bạn đã quen với việc ngã và học được làm sao để ngã mà vẫn không bị thương thì bạn sẽ không còn sợ nó nữa. Mỗi vấp ngã, mỗi bài học sau sự vấp ngã sẽ khiến bạn trở nên kiên cường hơn trước giông bão cuộc đời.

Sự khác biệt của mọi người nằm ở nỗ lực

 Chẳng biết bản thân phải nỗ lực bao lâu ư? Có lẽ đó là câu hỏi mà nhiều người thường tự hỏi bản thân mình. Rốt cuộc mình phải sống như thế cho đến bao giờ, rốt cuộc bản thân phải trải qua bao nhiêu khó khăn nữa, rốt cuộc chừng nào mới có được tất cả những thứ mình muốn. Cuộc đời là những tháng ngày không ngừng học hỏi và tiến bộ. Mỗi giây, mỗi phút, mỗi ngày bạn sống đều cần sự nỗ lực, bạn hỏi phải nỗ lực bao lâu ư? Câu trả lời là cho tới khi bạn rời khỏi thế giới này. Cuộc sống chính là vậy, chỉ cần sự nỗ lực của bạn ngừng lại, nó không chỉ khiến bản thân mất đi nghị lực sống tiếp mà còn khiến bản thân trở nên lười biếng. Mệt có thể nghỉ nhưng đừng nghỉ quá lâu. Sự cố gắng mỗi ngày của bạn sẽ khiến tương lai dễ dàng hơn một chút, đừng để đến khi lực bất tòng tâm mới chịu cố gắng. Lúc đó có lẽ sự cố gắng sẽ không còn dễ dàng như bây giờ nữa.

Cuộc sống hiện tại có phải là cuộc sống bạn muốn

 Bạn có từng nghĩ qua bản thân muốn sống một cuộc đời như thế nào chưa. Những điều mà bạn đang làm hằng ngày có thực sự là điều mà bạn muốn làm không. Cuộc sống của bạn hiện tại có đang vui vẻ hay trải qua rất nhiều khó khăn. Chúng ta trong cuộc sống này sẽ khó tránh khỏi những việc không kịp trở tay và thời gian chúng ta có mặt trên thế gian này cũng đang giảm dần đi từng chút một. Thứ chúng ta làm tốt nhất không phải những điều lớn lao đã từng làm trong quá khứ và cũng chẳng phải những dự định to lớn ở tương lai mà là giây phút nắm bắt thật tốt và trân trọng hiện tại. Bởi vì chúng ta chỉ có một cuộc đời, không thể đợi đến kiếp sau rồi mới thực hiện những điều bản thân muốn mà chưa kịp làm. Điều quan nhất  trọng trong kiếp sống có hạn này đối với bạn cuối cùng là gì. Những thứ mà bạn đang nỗ lực hết mình để theo đuổi mỗi ngày ấy liệu có thực sự quan trọng và nếu không có nó liệu có thay đổi gì không. Nếu không có được tại sao không sống tốt như thuở ban đầu. So với sinh tử thì những v

Nghĩ cho người khác

 Bạn làm gì cũng đều nghĩ cho người khác trước tiên, dù bản thân bị thiệt thòi như thế nào cũng không quan tâm. Lâu dần những sự hi sinh đó liền biến thành điều đương nhiên, nếu tới lúc đó bạn mệt mỏi rồi quyết định nghĩ đến cảm nhận bản thân mình nhiều hơn thì người ta lại nghĩ bao nhiêu thứ bạn cho đi trước đây chỉ là giả tạo, nếu bạn tiếp tục thì lại khiến bản thân quá mệt mỏi. Chẳng có ai sẽ thương tiếc cho những sự hi sinh đó của bạn bằng chính bản thân bạn. Người yêu quý bạn có thể sẽ coi trọng sự hi sinh đó nhưng cũng có người vốn chẳng xem sự hi sinh đó là gì. Nghĩ cho người khác là tốt nhưng đừng để ý nghĩ đó khiến bản thân mình bị tổn thương và chịu thiệt thòi, đừng bao giờ để những thứ bạn cho đi trở thành lẽ đương nhiên bởi vì khi nó trở thành như vậy đã không còn được trân quý nữa rồi.

Ai cũng có hạnh phúc của riêng mình

 Ngày còn bé vì nhà nghèo nên tôi nghĩ có phải nhà giàu sẽ hạnh phúc hơn không, sau đó khi trưởng thành rồi mới phát hiện hóa ra hạnh phúc là do tự tâm ta phát khởi, mỗi người đều có thể hạnh phúc. Người có thân phận như thế nào, giàu hay nghèo và có quyền thế ra sao đều có hạnh phúc của riêng họ. Giống như việc uống một ly rượu vang trong nhà hàng sang trọng và một cốc trà đá vỉa hè, chỉ cần trái tim biết trân trọng thì mỗi trải nghiệm đều mang lại những hạnh phúc riêng. Trải qua cuộc đời này sẽ có lúc buồn có lúc vui, có lúc thuận buồm xuôi gió cũng có lúc khó khăn trắc trở, có lúc cười cũng có lúc khóc, có lúc cô đơn và cũng có lúc quây quần bên bạn bè, người thân. Mọi sự đến rồi đi ta hoàn toàn không thể kiểm soát hoặc biết trước, thứ duy nhất có thể kiểm soát là cách ta đón nhận mọi sự ấy. Hạnh phúc từ bên trong ta mới chân thật và lâu bền nhất.

Con đường phía trước

 Rõ ràng biết bản thân nên nỗ lực nhưng lại không biết nên nỗ lực từ đâu, rõ ràng biết làm như vậy bản thân sau này sẽ hối hận nhưng vẫn nuôi cố chấp làm cho bằng được, dẫu biết có con đường dễ dàng hơn nhưng bản thân lại cứ tiếp tục với con đường mình đã chọn. Sẽ có lúc như vậy đó, mơ hồ không rõ nên làm như thế nào mới tốt, bắt đầu từ đâu mới phải. Nhưng cuộc sống mà nếu biết trước mọi thứ như vậy có lẽ hành trình cuộc đời sẽ không còn bất ngờ và kỳ vọng nữa. Lắng nghe bản thân nhiều hơn, dành cho bản thân những khoảng lặng để lấp đầy khoảng trống trong tim. Cứ như vậy con đường mà bạn đi dù có khó khăn như thế nào thì bản thân vẫn có thể tiếp tục hoàn thành.

Trái tim dịu dàng

 Tìm kiếm sự dịu dàng giữa cuộc sống ồn ào tấp nập quả thật rất khó. Bởi vì sự ồn ào ấy đôi lúc khiến trái tim ta xao động không còn được tĩnh tại như xưa. Trước đây có thể đếm sao trên bầu trời cùng lũ bạn liền cảm thấy thật đẹp. Lớn lên rồi, ta không còn đếm sao nữa và thậm chí cũng ít nhìn lên bầu trời đêm. Bao nhiêu khung cảnh đẹp quanh ta cứ như thế dần bị bỏ lỡ. Vì vô tâm, vì bận rộn, vì rất nhiều lý do khiến trái tim dần trở nên khác lạ so với thuở ban đầu. Có bao giờ bạn thấy xao động vì tiếng mưa rơi, nhắm nghiền mắt cảm nhận tiếng gió thì thầm, ngước nhìn bầu trời xanh với những đám mây, hoặc đơn giản là thấy ngày hôm nay trôi qua thật đẹp. Những điều bình dị ấy thôi nhưng sẽ mang lại sự dịu dàng và bồi đắp lại con tim, giúp ta trải qua cuộc sống này nhẹ nhàng và tĩnh tại hơn.

Chớp mắt trưởng thành

 Hồi còn nhỏ mỗi lần thi cử, tôi đều ước rằng giá như chỉ cần ngủ một giấc tất cả kỳ thi đều hoàn thành hết. Mỗi lúc bản thân mình không được quyết định điều mình muốn thì lại ước chỉ một cái chớp mắt mình liền trở thành người lớn và sau đó làm tất cả mình điều bản thân thích. Ước không cần nỗ lực nhưng vẫn có thể đạt được điều mình muốn, ước trải qua năm tháng trưởng thành mà không gặp chút khó khăn và ước mọi người đều có thể trường sinh bất lão để những người ta yêu quý sẽ vĩnh viễn không rời xa ta. Sau đó, rốt cục bản thân cũng trưởng thành rồi, nhưng không phải do điều ước xưa kia trở thành hiện thực mà do năm tháng. Sau những ước mơ ngắn ngủi ấy, bản thân vẫn cứ cần mẫn nỗ lực, trải qua khó khăn rồi dần dần trở nên mạnh mẽ. Hóa ra chuyện gì cũng cần thời gian và ngay cả việc trưởng thành cũng vậy. Trong quá trình ấy bản thân sẽ vô số lần vấp ngã nhưng vẫn có thể đứng dậy, gặp tổn thương nhưng vẫn có thể xóa nhòa.

Tôi chọn cô đơn

 Dù cho bản thân kiên cường như thế nào cũng khó tránh khỏi những lúc cô đơn. Những người bề ngoài càng kiên cường bao nhiêu thì nội tâm lại càng khát vọng được chở che. Luôn có những khoảnh khắc như vậy, hi vọng sẽ có người ôm lấy những vết thương của bạn, bao dung trong sự dịu dàng cho đến hết cuộc đời. Nhưng sau đó lại trở về với hiện thực, bởi vì bản thân sớm đã học được cách sống chung với cô đơn nên cảm thấy nó không còn gì đáng sợ. Bảo vệ bản thân bằng những ngụy trang vì sợ bị tổn thương, mặc dù trong lòng đôi lúc cũng nuôi chút mong mỏi sẽ có một người xuất hiện phá bỏ lớp ngụy trang ấy, sau đó bao dung tất cả những nỗi lòng nhỏ bé của bạn, dùng vòng tay ấm áp ôm bạn vào lòng và hóa giải tất cả những tổn thương mà bạn đã từng trải qua. Bạn hãy chờ đợi cho tới khi người đó xuất hiện, gửi bạn một chút dịu dàng, một chút ấm áp, một chút bao dung và một chút che chở. 

Học cách sống một mình

 Lúc còn nhỏ khi bị ngã thường bất giác nhìn xem có ai xung quanh không. Nếu có thì sẽ khóc thật lớn để được dỗ dành, còn nếu không có thì chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy. Trưởng thành rồi, khi bị ngã vẫn xem xung quanh nhưng khác biệt đó là: nếu có người thì sẽ đứng dậy thật nhanh và tiếp tục bước đi như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn nếu không có thì sẽ lặng lẽ khóc. Lớn lên khiến chúng ta học được một vài thứ. Có người xem đó là giả tạo nhưng có người lại xem đó là kiên cường. Học được cách giấu nỗi buồn vào trong, giọt nước mắt cũng không muốn người khác nhìn thấy, học cách một mình bước đi, học cách vui vẻ một mình tận hưởng cuộc sống và cũng một mình vượt qua gian khổ. Hóa ra việc một mình ấy không đáng sợ như chúng ta từng tưởng tượng và hóa ra bản thân cũng có thể sống tốt như vậy dù chỉ có một mình. 

Người tốt

 Cuộc sống vội vã như một cuộc hành trình, mỗi người mà ta gặp trong cuộc hành trình ấy đều là những người mà ta phải gặp. Có người đối tốt với bạn là vì bạn đối xử tốt với họ. Có người đối tốt với bạn là vì họ hiểu cái tốt của bạn. Dù lý do của thiện ý ấy xuất phát từ đâu cũng xứng đáng để chúng ta dụng tâm khắc ghi trong lòng. Trân trọng họ như đặt ánh sáng vào trái tim mình để tới lúc tăm tối nhất có thể dùng thứ ánh sáng đó tiếp tục tiến về phía trước. 

Mệt rồi thì nghỉ ngơi chút vậy

 Làm bất kỳ việc gì đều cần bỏ ra nỗ lực, khi bạn nỗ lực quá lâu sẽ không tránh khỏi những lúc mệt mỏi. Vậy nếu mệt rồi sao không nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục? Có lúc rõ ràng là rất mệt nhưng vẫn tiếp tục cố gắng bởi vì sợ ngưng rồi bản thân sẽ khó lòng quay lại trạng thái dốc sức ban đầu. Nhưng bạn biết không sau mỗi lần cố gắng bỏ mặc mệt mỏi, không lắng nghe bản thân chỉ khiến ta càng mệt hơn mà thôi. Có người từng nói lúc điện thoại hết pin nếu ta muốn nó khởi động lại thì phải sạc chứ không phải cứ cố gắng giữ nút nguồn và đợi nó phát sáng. Bạn cũng như vậy, mệt thì cứ nghỉ rồi sau đó lại quay lại cố gắng. Có thể chậm nhưng không dừng là được. 

Không phải do bạn chưa đủ tốt

 Khi có người đột nhiên muốn rời xa bạn thì đơn giản chỉ bởi vì họ không muốn ở cạnh bạn nữa mà thôi. Lý do khi kết thúc một một mối quan hệ, không thể nào chỉ do bản thân bạn chưa đủ tốt nên đừng vì vậy mà trách cứ hoặc nghi ngờ bản thân mình. Trên thế giới này, vô tình gặp gỡ là thật nhưng không có nghĩa sẽ bên nhau mãi mãi. Người đã muốn rời xa, có muốn níu giữ như thế nào bạn cũng không thể giữ, tốt nhất hãy giữ lấy tôn nghiêm của chính mình. Người đến thản nhiên đón nhận, người đi chấp nhận buông bỏ. 

Nơi sâu thẳm nhất

 Ai trong lòng cũng chất chứa không ít tâm tư, những thứ ấy được ta giấu kín, sâu trong tâm hồn. Chỉ những lúc một mình giữa căn phòng tối mới dám đem ra gặm nhấm từng chút một. Những điều ấy như là một phần của ký ức, một phần của yếu đuối và một phần của tổn thương mà ta cố che đậy. Những nỗi lòng ấy chỉ có thể nói với chính mình bởi chỉ chính bản thân mình mới có thể hiểu bản thân đã từng trải qua những gì. Đôi lúc nói ra, ta sẽ được nghe những lời an ủi và sau đó chỉ có bản thân lại tiếp tục buồn. Cách để vượt qua nỗi đau, không phải là ta cố che giấu nó và tỏ ra mình ổn, và cũng chẳng phải là chia sẻ với mọi người xung quanh để nghe vài câu cảm thông mà là đối mặt với nó, cách để vượt qua là thỏa lòng đau cho hết rồi tự mình chữa lành và tự mình quên đi.

Thời gian chẳng đợi chờ

 Ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra đã trôi qua rất nhiều năm rồi. Bao nhiêu thay đổi, bao nhiêu vấp ngã, bao nhiêu tổn thương và cũng có cả những niềm vui bé nhỏ. Thế rồi ta đã trở thành người lớn. Thế rồi chẳng mấy chốc lại già đi và thế rồi lại rời xa tất cả. Cuộc sống trôi qua nhanh đến mức chưa kịp tận hưởng giây phút hiện tại, kim đồng hồ đã điểm tới giờ tiếp theo. Thời gian thật kỳ diệu nhưng cũng có chút tàn nhẫn. Kỳ diệu ở chỗ nó khiến ta lớn lên từng ngày và tàn nhẫn ở chỗ nó dần khiến những người xung quanh ta rời xa. Có lẽ nên trân trọng hơn để khi rời xa bớt đi vài phần nuối tiếc.

Ủng hộ chính mình

 Có bao giờ bạn ao ước trở thành ai đó. Giống như khi nhìn thấy một người nào đó sống một cuộc đời bạn mong ước, bạn liền nghĩ sao mình không được như vậy, có lẽ mình cần phải cố gắng nhiều hơn nữa để được giống như họ. Và cứ thế bạn gồng mình tiến lên để trở thành ai đó mà bỏ đi cảm nhận của chính bản thân mình. Rồi cứ thế chẳng được bao lâu, khi đã mệt mỏi việc trở thành ai đó mà chưa thể trở thành, bạn liền quay sang trách cứ bản thân mình. Rõ ràng mình đã từng nỗ lực như thế, tại sao mình vẫn không đạt được, tại sao mình lại vô dụng như vậy. Chúng ta sống trên cuộc đời này chẳng cần phải trở thành ai đó mà chỉ cần là chính bạn mà thôi, cuộc sống hạnh phúc của chính bạn mới là điều quan trọng nhất, nụ cười bạn dành cho chính mình mới là điều tuyệt vời nhất và yêu thương lấy chính bạn mới là điều đáng trân quý nhất. 

Kết quả

 Tôi không sợ kết quả không như mình mong đợi, cái tôi sợ là bản thân chưa đủ nỗ lực. Mặc dù  mọi người xung quanh sẽ nhìn vào kết quả để đánh giá bạn và đôi lúc những kết quả ấy khiến bạn ngập ngừng khi theo đuổi điều mình muốn. Nhưng hơn ai hết chỉ bản thân bạn biết con đường mà bạn muốn và sẽ đi. Dù nó có bao gập ghềnh hay trắc trở, bạn nguyện dùng tất cả nỗ lực để vượt qua. Và dù cuối con đường ấy là gì, có như bạn mong đợi hay không không quan trọng, điều quan trọng đó là bản thân bạn đã kiên trì, đã tiếp tục đi đến hết con đường. 

Mùa hạ thoáng qua

 Có những điều không thể quên, vậy thì cứ nhớ. Có những thứ chưa thể buông bỏ thì có lẽ đó là cách tốt nhất để từ bỏ. Có những câu hỏi chẳng cần đáp án, có những kiên trì chẳng cần ai đó bận tâm, có những lời hứa không phải để thực hiện mà là để có cảm giác an toàn, có những mùa hạ đã qua mà vẫn còn lưu giữ. Chỉ tiếc rằng bản thân đôi lúc vẫn ở trong những tháng năm ấy nhưng họ lại lựa chọn tương lai.

Thế giới của người trưởng thành

 Hồi còn bé, có thể vì một viên kẹo mà vui cả ngày, có thể vì một lời trách mắng của ba mẹ mà khóc thật to. Lớn lên rồi thứ mình muốn dường như nhiều hơn, không thể tùy tiện rơi nước mắt và cũng không thể vì những điều nhỏ nhặt mà vui cả ngày. Những tâm sự cũng chỉ có thể giữ kín trong lòng vì biết rằng nói ra cũng không có tác dụng, nghe xong vài câu an ủi rồi thì cuối cùng cũng dựa vào bản thân để vượt qua. Rõ ràng bản thân là nhân vật chính trong vở kịch của đời mình những mỗi phân cảnh đều là những bất ngờ mà bản thân chưa kịp chuẩn bị để rồi cứ như vậy vấp ngã rồi tự đứng lên, khóc rồi tự lau khô, tổn thương rồi tự chữa lành. Ai cũng có những muộn phiền và vướng bận khi làm người lớn và ai cũng là lần đầu tiên trưởng thành. Chỉ là đôi lúc vẫn có những phút giây yếu lòng, đôi lúc cũng không tránh khỏi những mệt mỏi và đôi lúc cũng cần ai đó ngồi bên.                                                                                                                           Lão Tề

Bạn đã vất vả rồi

 Dù hiện tại có thể bạn chưa đạt được tất cả những gì mình muốn, dù dáng hình bây giờ chưa phải là dáng hình bạn mơ ước và dù đang phải đối mặt với bất kỳ điều gì, tôi cũng mong bạn hãy dịu dàng với chính mình. Cảm ơn chính mình vì trong cuộc sống mệt mỏi này vẫn không ngừng cố gắng, cảm ơn chính mình vì đã chăm chỉ làm việc và cảm ơn chính mình vì đã vất vả ngược xuôi. Cuộc sống mà, có những điều bản thân mình làm chưa được như mình mong đợi nhưng cũng đừng vì vậy mà chán ghét hoặc tự trách chính mình bởi vì người duy nhất sống tốt nhất cuộc đời của bạn là chính bạn. Những muộn phiền và những lắng lo mà bạn phải đối mặt, hãy cổ vũ chính mình để bản thân có thể bước tiếp trên chặng đường đời.                                                                                                                                Lão Tề

Có lỗi với bản thân

 Lúc thất bại, tôi lại đáng giá thấp mình. Lúc mệt mỏi tôi lại bắt bản thân mình đi tiếp. Khi tổn thương lại cố tỏ ra mạnh mẽ. Khi rảnh rỗi thường làm rất nhiều chuyện khiến bản thân hối hận. Vì sự lười biếng mà thất hứa với chính mình. Vì rất nhiều lý do mà không chăm sóc bản thân thật tốt, cũng vì rất nhiều lý do mà bỏ lỡ việc bản thân muốn làm. Có lẽ những điều mà bản thân làm với chính mình từng khiến tôi hối hận rất nhiều lần nên luôn cảm thấy có lỗi với chính mình. Có thể thay đổi hoàn toàn là việc khó khăn nhưng tôi nguyện dùng những thứ mình có để thay đổi, để trở thành bản thân tốt hơn, để mỗi lần nhìn chính bản thân mình trong gương có thể nói: Cảm ơn chính mình vì đã không ngừng cố gắng.                                                                                                                                  Lão Tề

Những lời chưa nói

 Xa gia đình đã rất lâu khiến mối quan hệ giữa tôi và người thân không còn được như hồi bé. Và cũng có thể do trưởng thành rồi nên không còn dễ dàng nói ra những câu thương yêu. Dù biết ba mẹ đã không dễ dàng gì để có thể bảo vệ tôi giữa thế gian này, dù tôi rất trân trọng khi có họ ở bên, dù tôi luôn cảm thấy có lỗi khi chưa thể chăm sóc cho họ thật tốt, dù tôi luôn biết ơn khi họ là người duy nhất trên thế gian này bao dung cho mọi lỗi lầm của tôi nhưng mỗi lần muốn nói điều gì đó đều không thể thốt thành lời. Chỉ nghĩ đến việc bản thân chưa xứng đáng với tình yêu của cha mẹ thôi cũng khiến nước mắt lăn dài. Có người từng nói lúc nhìn lên bầu trời đêm, những ngôi sao sẽ mang dáng hình những thứ quan trọng đối với bạn. Giây phút này, tôi thấy hình dáng ba mẹ sau những vì sao. 

Mùa đẹp nhất là mùa ta sống với chính mình

 Bởi vì bản thân là một người hướng nội, không giỏi biểu đạt và giao tiếp với mọi người nên có những lúc tôi thường mong muốn được như những người khác. Có thể tràn đầy năng lượng, giao tiếp và nói chuyện được với mọi người dù là người lạ hay thân thiết. Và sau một vài lần thử tôi nhận ra, việc cố trở thành người khác còn tệ hơn là chính mình. Mỗi người đều có những điểm mạnh yếu riêng. Nếu ta có những điểm yếu thì chỉ cần tìm ra những điểm mạnh của mình là được. Là bản thân mình luôn là điều tuyệt vời nhất mà bạn dành cho chính mình trong cuộc đời này.