Bài đăng

Thức tỉnh vì tương lai

Tớ biết rằng bản thân cậu hiện tại rất lạc lối và mông lung, không biết tương lai sẽ đi về đâu nhưng lại không muốn phó mặc cho hiện tại. Những niềm vui trước mắt dường như cứ làm lu mờ đi tất cả, dù biết nếu bản thân không nỗ lực thì cái giá phải trả sẽ rất đắt nhưng lại vì những cái cớ mà cứ thế để cho thời gian trôi qua. Dù biết là bản thân không cam chịu sự lười nhác hiện tại nhưng dường như cứ bị thói quen ấy nhấn chìm. Gửi tớ của hiện tại, cậu biết không? nếu như cậu đã không thể chấp nhận một bản thân hiện tại, muốn nâng cấp chính mình thì nhất định, nhất định đừng quên lời hứa ấy với bản thân. Những niềm vui trước mắt ấy thực ra không phải hạnh phúc mà ngược lại nó còn là tên trộm cướp mất đi thời gian và hạnh phúc trong tương lai của cậu. Đời người ngắn lắm, nếu cậu cứ mãi do dự, những người cậu yêu sẽ rời xa ngay cả khi cậu chưa từng đền đáp. Cậu chỉ đến thế gian này có một lần thôi, và thời gian cậu ở trên thế gian này thực sự là hữu hạn, nó ngắn tới mức khi cậu đang không n

Điều tôi không biết

Tôi không biết ngày mai mình sẽ như thế nào? Sống có tốt không, vui hay buồn. Tôi cũng chẳng biết tương lai mình sẽ biến thành người như thế nào? Liệu có đạt được những thứ mà mình từng ao ước. Có chút lo lắng đan xen kỳ vọng, có chút sợ hãi nhưng cũng có chút kiên cường. Tuy tôi từng sợ tương lai mù mịt, từng sống những ngày mà ngay cả bản thân cũng chẳng biết sẽ đi về đâu, nhưng tôi luôn tin rằng cứ đi là sẽ tới, dù có thể chẳng làm gì thì cuộc sống này cũng sẽ trôi qua thôi nhưng đôi lúc có cho mình những giây phút chững lại ấy, bản thân mới biết được mình thực sự cần điều gì ở thế giới này.

Hai cái tôi

Dường như trong tôi tồn tại hai người. Một cái muốn nói với bản thân: Vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút. Cái còn lại cảm thấy nỗ lực của bản thân vẫn chưa đủ.  Có lúc muốn dễ dãi với bản thân nhưng cũng có lúc sợ sự dễ dãi đó nuông chiều bản thân tới mức quên đi cố gắng. Điều tôi sợ không phải là thất bại, điều tôi sợ hơn đó là không có tư cách để thất bại. Không biết bản thân thực sự muốn gì, không có mục tiêu, cứ như vậy sống tạm bợ cuộc đời duy nhất này. Vốn dĩ đã biết bản thân chỉ sống cuộc đời này duy nhất một lần nhưng vẫn chưa biết dự định sẽ làm gì với nó.

Hoàn thành quan trọng hơn hoàn hảo

Mục tiêu là điều cần thiết trong cuộc sống. Nó giống như điểm đến trong cuộc hành trình, khi bạn biết rõ mình muốn gì, bạn sẽ biết bản thân cần làm gì để đạt được nó. Nhưng có đôi lúc, việc đặt quá nhiều mục tiêu trong một khoảng thời gian ngắn lại khiến bản thân áp lực dẫn đến việc không thể hoàn thành nó. Khi không thể hoàn thành nó, bạn sẽ tự trách bản thân mình rồi sau đó rơi vào trạng thái tự ti. Thực ra mọi sự đều cần thời gian và kiên trì, việc bạn muốn cũng vậy. Nhẹ nhàng với bản thân một chút vì bản thân là chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời này. Điều bạn muốn hãy chia nhỏ nó ra rồi thực hiện chẳng phải sẽ đơn giản hơn sao. Đương nhiên bạn hoàn thành nó càng sớm thì sẽ càng tốt nhưng nóng vội là điều vô ích. Bản thân vẫn hướng về phía trước điều đó quan trọng hơn nhiều so với việc có đạt được hay không tất cả những thứ mình muốn. 

Cuộc sống không dễ dàng

Cuộc sống vốn dĩ đã không dễ dàng, hà cớ vì những chuyện nhỏ nhặt mà khiến bản thân tức giận? Người hiểu bạn sẽ chẳng cần bạn phải nói gì, người không hiểu bạn, dù bạn có tốn thời gian giải thích họ cũng luôn cho mình là đúng. Thay vì tốn thời gian tranh luận, hãy dành nhiều thời gian trau dồi và nuôi dưỡng bản thân. Học được cách im lặng, nói những điều nên nói và không tranh luận. Đời người là một quá trình không ngừng trưởng thành. Có câu nói: học ba năm để biết nói, học cả đời để biết im lặng. Hi vọng bạn trưởng thành theo năm tháng, vui vẻ như ước nguyện.

Lạc lối

Đời người, thứ không nên mong đợi chính là quá khứ, thứ nên vứt bỏ thì đừng nên nhớ. Trái tim mỗi người như một con thuyền, hành trang càng nhiều, chuyến đi càng lâu. Đừng vì mang những thứ không đáng mà lỡ giờ cập bến. Tất nhiên không phải là quên đi tất cả mà chỉ nên nhớ những niềm vui, những hạnh phúc trong cuộc đời này. Mọi phiền não, âu lo hãy để nó trôi theo gió. Tâm không tại, lưu giữ có ích gì. Học được buông bỏ, học được lãng quên sau khi đã mất, tâm luôn bình thản trước mọi điều xảy ra. 

Trở thành một người hạnh phúc

Sau này bạn muốn trở thành một người như thế nào? Tôi muốn trở thành một người hạnh phúc, sống một cuộc đời giản đơn, trân trọng những tháng ngày mình có. Mỗi ngày đều có thể sống vui tươi, dù chuyện gì xảy ra cũng không mất đi nhiệt huyết với cuộc sống này. Bạn có phát hiện rằng, khi ta còn nhỏ, khóc một lúc rồi lại cười nhưng khi lớn rồi thì lại ngược lại. Thế giới của người trưởng thành, phiền muộn dường như nhiều hơn vui vẻ. Có đôi lúc sẽ không ngừng so sánh bản thân với người khác rồi lại tự trách mình, vì sao không nỗ lực hơn, vì sao không bằng những người khác. Bạn biết không, mỗi người có một cuộc đời khác nhau. Mỗi người cũng có những cách khác nhau để tô vẽ cuộc đời của họ. Vậy bạn chẳng cần lo lắng gì, cứ thế vẽ nên cuộc đời bạn thích, chẳng cần ai tán dương, chỉ cần cảm nhận của chính bạn là đủ. Hưởng thụ sự tốt đẹp của hiện tại, trân trọng những hạnh phúc giản đơn, cứ như thế sống thật tốt cuộc đời của chính mình.