Chiều tà càng mỏng manh, ánh trăng càng sáng tỏ
Nhìn khung cảnh dần bị bỏ lại sau qua khung cửa sổ, từng giọt mưa rơi xuống như chất chứa bao tâm sự, bầu trời phủ một màu ảm đạm. Tự lòng hỏi do cảnh buồn hay do trong lòng vốn dĩ đã mất đi niềm vui. Cuộc sống là vậy, không phải lúc nào ta đều có thể vui tươi, đôi lúc nhìn những nỗi buồn cũng cảm thấy thật đẹp bởi vì nó là một phần trong ký ức sau này.
Nhận xét
Đăng nhận xét