Sao trên trời lấp lánh, người ở dưới nhớ nhung

 Tôi từng có khoảng thời gian sống trong chờ đợi. Đợi ai đó quay lại, đợi ai đó xuất hiện, đợi thời gian, thậm chí đợi chính bản thân mình trưởng thành và buông bỏ đi những thứ không thuộc về mình. Sau này mới hiểu được có thể thời gian không đủ dài để đợi. Giây phút nhận ra người mà bản thân đợi có lẽ không xứng đáng với sự chờ đợi của mình, bản thân cảm thấy có chút nuối tiếc, hóa ra những đợi chờ ấy chỉ có bản thân bị cảm động. Buông bỏ quả không dễ dàng bởi vì ai trong chúng ta cũng đều không dễ dàng mà buông đi những thứ mình muốn. Thứ rời đi là người nhưng có lẽ thứ mình tiếc nuối nhất có lẽ không phải là người đó mà là những tháng năm bên nhau. Từng muốn cùng ai đó ở cùng một khoảng thời gian, bước chậm lại để có thể bên nhau lâu hơn. Sau này mới phát hiện, đoạn đường bạn đi không có ai đi cùng bạn mãi mãi. Học cách bước đi một mình, không cần gấp gáp đợi người xuất hiện.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hoàn thành quan trọng hơn hoàn hảo

Cuộc sống không dễ dàng

Thức tỉnh vì tương lai