Nếu cứ nhắm mắt, dù trời sáng cũng chẳng thấy mặt trời

 Tôi của trước đây sống mông lung, vô định qua từng ngày. Không biết bản thân nên đi đâu, chưa từng cố gắng để đạt lấy điều mình muốn vì sợ cực, sợ bản thân không đủ năng lực và kiên trì để với tới. Cứ thế ngày qua này, dù vẫn còn sống nhưng cảm giác bản thân đang tồn tại từng ngày vô nghĩa vậy. Rồi tới một ngày, bản thân nhận ra nếu không thay đổi hiện tại, tương lai sẽ vô cùng thảm hại, và cứ như thế tôi thay thế từng thói quen nhỏ, dần dần bản thân cảm thấy tích cực với cuộc sống này hơn, dù vẫn chưa biết hướng đi nào là đúng nhưng vẫn không ngừng cố gắng đi tìm con đường thuộc về mình. Dù là xa xôi, dù là cô độc nhưng hãy để bản thân của bạn cảm ơn những điều bạn đã làm trong quá khứ. Tôi sợ nhất là những lời hứa chưa thực hiện được với bản thân mình. Dù những lời hứa đó nhỏ nhặt hay to lớn, tôi đều cố gắng thực hiện, kết quả ra sao không quan trọng, bởi vì giữ lời hứa với bản thân mới là điều quan trọng nhất. Ngoảnh đầu về quá khứ, muốn nói cảm ơn vì sự nỗ lực của bản thân, nhìn về tương lai - tôi muốn nói rằng: dù đạt được thứ mình muốn hay không cũng không phụ lòng chính mình. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hoàn thành quan trọng hơn hoàn hảo

Cuộc sống không dễ dàng

Thức tỉnh vì tương lai