Càng trưởng thành, thứ khiến bản thân cảm động càng ít

 Trước đây có thể vì một cảnh rời xa trong phim mà khóc, vì đọc một cuốn sách mà lòng nặng trĩu nỗi buồn không nguôi. Sau này, có thể bản thân vẫn đau lòng nhưng có lẽ nước mắt đã dần cạn. Bởi vì trải qua nhiều rồi, cảm xúc dần chai lì, cảm thấy không có gì có thể khiến bản thân gục ngã. Có nhiều người nói, càng trưởng thành thứ khiến bạn rơi nước mắt càng ít - có lẽ do bạn đã học được việc che giấu cảm xúc vào trong. Dù đêm qua có khóc như thế nào trong căn phòng tối thì sáng tỉnh dậy vẫn đầy nhiệt huyết như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bởi vì lớn rồi, không còn chia sẻ nhiều về chuyện bản thân nữa mà học cách bước đi một mình. Người có thể nghe bạn tâm sự thực sự rất ít và bản thân cũng không muốn làm phiền họ. Ngày còn nhỏ, chỉ cần yếu đuối là sẽ có người đến bên dỗ dành, sau này người dỗ dành bản thân bạn chỉ có thể là bạn. Không phải khi trưởng thành rồi người ta không còn cảm xúc mà việc thể hiện cảm xúc dường như được kiểm soát. Dù gặp bao nhiêu khó khăn, bạn vẫn kiên cường vượt qua, dù bị người khác bàn tán, bạn vẫn tiếp tục nhưng chỉ cần một câu động viên của gia đình mà khóc suốt đêm, dường như bao nhiêu vỏ bọc mà bạn tạo ra bấy lâu để bảo vệ chính mình dường như không còn nữa. Thứ khiến bản thân cảm động vẫn còn nhưng không còn nhiều như trước. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hoàn thành quan trọng hơn hoàn hảo

Cuộc sống không dễ dàng

Thức tỉnh vì tương lai